Category Archives: Đời sống

Chuyên mục chia sẻ các câu chuyện hay về cuộc sống, tấm lòng cao thượng hay những mẹo vặt , kiến thức thường thức cuộc sống cho những người xa xứ.

Hạt bắp rang có thể gây tử vong cho trẻ nhỏ

Câu chuyện đau buồn đã xảy ra với Alexandra Östling và cũng là lời cảnh báo cho tất cả các bậc cha mẹ khi con gái của cô tên là Nova 1 tuổi rưỡi đã tử vong vì tai nạn mắc nghẹn hạt bắp rang.

Hạt bắp rang tiềm ẩn nguy cơ tử vong đối với trẻ nhỏ

Ở Thụy Điển hầu hết các siêu thị đồ ăn đều có bán hạt bắp dùng để rang hoặc có thể cho vào lò vi sóng để nướng chúng nở thành bắp nổ hay bắp rang mà người Việt chúng ta hay ăn khi đi xem ở các rạp chiếu phim. Nhưng có lẽ ít ai ngờ rằng các hạt bắp này có thể gây nguy hiểm đến tính mạng cho các trẻ nhỏ . Tai nạn đã được mẹ của bé Nova kể lại như sau :

Vào thứ 2 ngày 15 tháng 12 năm 2014 , Alex ở nhà cùng với 2 đứa con (Lukaz 3 tuổi và Nova 1,5 tuổi ) do 2 bé đều không khỏe . Cô nghĩ rằng chúng ở nhà sẽ tốt hơn khi gửi ở trường. Như thường lệ cô bật film cho 2 đứa nhỏ xem và cùng ngồi ăn bắp rang với chúng . Khi bắp rang trong bát hết chỉ còn lại vài hạt nhỏ ở trong đó thì cô đi vào bếp để lấy thêm. Vì thiết kế nhà bếp và phòng ăn cùng là 1 nên cô có chút lơ là khi nghĩ rằng làm việc đó trong tích tắc, nhưng cô không nghờ khi chỉ mới quay lưng thì đứa con nhỏ Nova 1,5 tuổi đã bốc những hạt bắp nhỏ còn lại bỏ vào miệng ăn và bị mắc nghẹn ở cổ họng. Bé không thở được. Mặc dù đã làm các biện pháp sơ cứu và vỗ vào lưng cho cháu cũng như gọi điện ngay đến cấp cứu . Cháu bé đã chuyển sang tái xanh và sùi bọt mép sau đó. Dù xe cấp cứu đến và đưa ngay bé vào bệnh viện rồi phẫu thuật để gắp những hạt bắp ra nhưng đã quá trễ . Có lẽ do bé không thở được nên dẫn đến tình trạng chết não hay gọi là chết lâm sàn. Cơ thể của bé vẫn ấm , tim vẫn đập và trông giống như ngủ.

Nếu bạn có nhu cầu biết thêm về câu chuyện của Nova thì vui lòng đọc thêm tiếng Thụy Điển tại đây :
http://mama.nu/artiklar/alexandra-forlorade-sitt-barn-i-kvavningsolycka-nu-vill-hon-varna-andra-las-hennes-gripande-inlagg/

Nếu gia đình có con nhỏ và hay ăn bắp rang thì các bậc phụ huynh nên cân nhắc không cho các cháu ăn vì các hạt bắp này có thể gây tắc nghẽn cổ họng các cháu bé do yết hầu các bé còn khá nhỏ . Vui lòng chia sẽ và nhắc nhở các người khác để những trường hợp đáng tiếc sẽ không xảy ra cho các cháu nữa.
Ngoài ra Alexandra mẹ của bé Nova cũng đã lập ra 1 trang blog nhầm kêu gọi các bậc phụ huynh hoặc bất kỳ ai có những kinh nghiệm trong việc nuôi con có thể chia sẽ với nhau giúp nhau nuôi con an toàn và tốt hơn , nếu bạn có khả năng hay tham gia cùng cô ấy qua trang blog sau : http://natasha.vimedbarn.se/

Tắm vào buổi sáng hay buổi tối là tốt nhất?

“Có bao giờ bạn phân vân nên tắm buổi sáng hay buổi tối ?”. Sau đây là nghiên cứu của các nhà khoa học Mỹ đã tìm ra câu trả lời cho bạn, theo trang báo sức khỏe Greatist.

Thói quen tắm vào mỗi ngày được phụ thuộc vào đặc điểm tính cách và lối sống của bạn.

Bạn nên tắm vào buổi sáng nếu:

-Bạn đang phải đối mặt với một tuần căng thẳng và khó khăn.

-Bạn cần phải giải quyết vấn đề.

-Bạn cần phải tự sáng tạo một gi đó.

Nếu bạn có vấn đề cần phải giải quyết hoặc cần phải khởi động sáng tạo cho một ngày mơí của bạn thì đừng quên đứng vài phút dưới vòi sen vào buổi sáng. Shelley Carson, giảng viên tâm lý học tại Đại học Harvard lập luận rằng:” cách tốt nhất để giải quyết vấn đề là để cho họ tắm”. Khi bạn tắm bạn sẻ cảm thâìy thư giãn và tinh thần tỉnh táo hơn.

Bạn nên tắm vào buổi tối nếu:

-Bạn cảm thấy khó ngủ.

-Bạn cảm thấy sau một ngày làm viêc̣ căng thẳng và mệt mỏi.

Theo Christopher Winter:” tắm vào buổi tối giúp bạn ngủ ngon hơn, nó sẽ  làm bạn nhanh chóng thư giản khi bạn bước ra phòng tắm và sẽ cảm nhận được giấc ngủ tự nhiên đến vơí bạn. Vì đó là một cách tốt nhất để báo động cơ thể của bạn đã tới giờ đi  ngủ “ông nói. Vòi hoa sen có thể cũng làm giảm mức độ hormone cortisol của bạn và do đó làm cho bạn thư giãn và dễ ngủ hơn.

Yêu đàn ông từng trải

Có một người đàn ông yêu tôi anh ấy không bao giờ hỏi về quá khứ của tôi, không trách mắng tôi, và dù có say đến đâu anh ấy cũng nhất định về nhà với tôi.

Đó là người đàn ông – người đàn ông từng trải tôi yêu.
Vì sao tôi yêu “đàn ông từng trải”?.
Đàn ông từng trải, ít khi khoe khoang những thứ bản thân đã làm được, mà chịu khó kể về quá trình đã làm những gì để có được thành quả. Họ sẽ chia sẻ kinh nghiệm chứ không khoác lác về thành tích phù phiếm, với họ thành quả họ có được trả bằng rất nhiều lần “ngã”.

Đàn ông từng trải, họ không sợ lời thiên hạ, chỉ sợ bản thân nản lòng, là người đàn ông luôn đặt mục tiêu cố định và tiến về phía trước. Họ là những người hành động nhiều hơn lời nói, chỉ khi làm được họ mới nói về nó.

Người đàn ông từng trải, họ qua rồi giai đoạn trẻ trung để “Thử” và “Sai”. Họ có thể đã sai rất nhiều để tiếp tục thử nên cần đạt được những giá trị nhất định, và khi đạt được rồi lại ít khi nói tới.
Họ luôn biết điểm dừng của những cuộc vui với từng mối quan hệ, ngay cả trên bàn rượu cũng là công việc ít khi họ rong chơi với họ không còn thời gian cho mối quan hệ chơi đùa. Và dù có phê díu họ cũng nhất định phải về nhà ngủ.

Đàn ông từng trải, họ biết giá trị của một người phụ nữ yêu họ. Có thể trải qua nhiều cuộc tình, nhưng chỉ cần là người cuối cùng của họ thì họ nhất định không để mất người phụ nữ đó. Vì chính họ cũng đã trưởng thành từ rất nhiều mối tình khi trai trẻ, nên họ luôn “trân trọng” người yêu họ.

Đàn ông từng trải, ít khi nổi cáu trong mọi chuyện họ sẽ tìm cách phân tích đúng sai. Dù có cãi vã họ im lặng và là người nói lời xin lỗi trước, đơn thuần họ không muốn mất những thứ họ có.

Đàn ông từng trải, biết cách kéo người yêu ra khỏi những cuộc vui chơi quên gia đình. Thay vì đi bar cùng người yêu, họ thích kéo nhau về nhà nấu một bữa tối, không thì về nhà ăn cơm cùng gia đình.

Vì cơ bản, đàn ông từng trải đã “từng trải” quá nhiều cuộc vui, nên cái bình yên nhỏ nhặt lại là cái cần thiết nhất.
Và tôi yêu một người đàn ông như thế.

Tác giả: MiêuĐiên

Cảnh sát Hồng Kông ngầm thừa nhận có ma khi điều tra vụ án

Sự việc xảy ra vào tháng 12 năm 1989. Tại phía bắc phố Tân Giới của Hồng Kông có một quán ăn tên là Triều Dũng Ký, thường phục vụ các món ăn bình dân như cơm cuộn trứng, bánh bao, bánh mì nướng, bánh trứng… cũng có giao hàng tận nơi. Khi đó ở phố Tân Giới có không ít những khu biệt thự nằm rải rác xen lẫn những ngôi nhà nhỏ, còn ngày nay thì ở khu này chỉ có biệt thự chen chúc nhau mà thôi.
Chính tại quán ăn này đã xảy ra một câu chuyện gây chấn động dư luận tên là “Ma gọi đồ ăn”, đây cũng chính là sự kiện huyền bí duy nhất mà Chính phủ Hồng Kông ngầm thừa nhận.

Sau khi các phương tiện truyền thông đưa tin, sự việc này được chính phủ Hồng Kông ngầm thừa nhận. (Ảnh Internet)

Hôm đó là một ngày rất bình thường, nhân viên phục vụ quán Triều Dũng Ký nhận được một cuộc gọi đặt hàng qua điện thoại dành cho 4 người, suất ăn bao gồm một phần cơm trứng cuộn, mỳ thịt bò cùng nhiều đồ ăn khác, địa chỉ yêu cầu giao hàng là một biệt thự nằm tại khu hoa viên Hỉ Tú phía tây của Đại Bộ Điền. Sau khi đóng gói xong, người nhân viên này liền vội vã xếp lên giỏ xe rồi chở đến khu hoa viên.
Khi đến địa chỉ giao hàng như đã yêu cầu, người nhân viên đã nhấn chuông cửa đợi một lúc lâu nhưng không có ai mở cửa. Do đó cậu vừa gõ cửa vừa gọi to “giao hàng đây”, và ngay sau đó, cánh cửa mở ra một khe nhỏ đồng thời tiền được nhét phía dưới cửa, và nói với người mang đồ ăn hãy để đồ ăn trước cửa là được rồi, người vận chuyển thấy rất làm kỳ lạ nhưng vẫn làm theo yêu cầu, sau đó anh quay về nhà hàng.
Buổi tối sau khi đóng cửa hàng ông chủ bắt đầu kiểm kê tiền kiếm được trong ngày, đột nhiên ông phát hiện trong hộp đựng tiền có một xấp tiền giấy âm phủ. Khi đó ông nghĩ, đây chắc hẳn là một trò đùa ác ý của nhân viên nào đó, do vậy ông lập tức triệu tập mọi người lại để hỏi rõ, lúc đó không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa, theo lời của một nhân viên nói với cảnh sát thì kể cả nếu lấy cắp tiền thì cũng không thể bỏ tiền âm phủ vào hộp, chẳng ai lại đi làm những chuyện thất đức như vậy. Sự việc xảy ra lúc đó vẫn chưa sáng tỏ.
Ngày hôm sau, sau khi chủ quán đóng cửa hàng và kiểm tra tiền thì lại phát hiện một tệp tiền âm phủ khác trong hộp, ông liền cho gọi cấp dưới và những người phục vụ, hoá ra ngày hôm đó cửa hàng cũng lại nhận được một cuộc điện thoại đặt hàng như vậy, yêu cầu một ít mỳ và cơm, người đặt cũng là người gọi hôm trước, cũng lại yêu cầu đặt đồ ăn trước cửa và nhận tiền từ khe cửa. Ông chủ nghe xong rất tức giận đồng thời cảm thấy có điều gì đó không đúng, nên đã yêu cầu với mọi người rằng, nếu như còn nhận được cú điện thoại đặt hàng bên ngoài nào nữa, thì đích thân ông sẽ đem đi giao hàng.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, vào ngày thứ ba, nhà hàng lại nhận được một điện thoại đặt hàng, yêu cầu mang tới mỳ bò, cơm rang v.v… do đó lần này đích thân ông chủ quán đem đi. Vẫn là cánh cửa đó, sau khi gõ cửa có người nhét tiền qua khe cửa, ông chủ muốn nắm lấy cơ hội để nhìn vào bên trong hay xem ai là người trả tiền cho mình, nhưng không thể nhìn thấy gì, sau đó cũng không nhiều, miễn là ông nhận được tiền là không vấn đề gì, chủ quán đích thân xác minh số tiền, đều là tiền thật, vì vậy ông liền cất tiền vào túi và quay trở về cửa hàng.
Sau khi đã trở về quán, chủ quán chủ động bỏ tiền vào một chỗ riêng của hộp tiền mặt, đến tối khi kiểm tra thì thấy các nơi khác tiền đều không có vấn đề, chỉ có duy nhất số tiền cất riêng đó biến thành tiền âm phủ, mà số tiền này là do chính ông sau khi giao hàng đích thân mang về. Ông chủ quán đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, sau đó hoảng sợ báo với cảnh sát.

Cảnh sát vào cuộc

Cảnh sát đã nhanh chóng cử người đến khu hoa viên này để điều tra, nhưng gọi mãi vẫn không có ai ra mở cửa, chuông cửa thì bị hỏng chỉ còn cách phá cửa vào nhà. Sau khi xông cửa vào, họ đã rất sửng sốt phát hiện ra 4 thi thể nằm trên sàn nhà, dựa theo kinh nghiệm điều tra họ có thể ngay tức thời xác định được những người này đã chết trong khoảng bao nhiêu ngày, những thi thể này đã chết trong một thời gian dài. Cảnh sát ngay lập tức phong tỏa khu vực điều tra, khi hỏi các hộ dân xung quanh, họ nhận được rất nhiều thông tin phản hồi lại là hàng xóm đều không biết có người chết bên cạnh, bởi vì trong những ngày gần đây họ luôn nghe thấy tiếng ai đó chơi mạt chược, mặc dù không nghe rõ tiếng người nói chuyện nhưng tiếng xáo trộn của mạt chược rất dễ dàng nghe thấy, đặc biệt là vào lúc ban đêm yên tĩnh, tiếng chơi mạt chược rất to.
Sau đó thông qua khám nghiệm tử thi, tiến hành kiểm tra vật chứng và phân tích kỹ thuật, cảnh sát đã phát hiện rằng thời gian của xác chết là hơn một tuần, nhưng một sự việc còn kỳ lạ hơn xảy ra khiến các pháp y phải kinh ngạc đến lặng người, đó là họ đã tìm thấy lượng thức ăn tươi đã tiêu hoá trong trong bốn dạ dày của các tử thi, phạm vi không quá 1-2 ngày, kể cả thịt bò, mì gạo, thịt lợn v.v..Trong lịch sử giải phẫu pháp y, trường hợp này được coi là không bao giờ xảy ra. Theo lý thuyết của y học phương Tây hiện đại và giải phẫu học, sau khi thực phẩm đi vào cơ thể, nếu cơ thể này chết đi thì quá trình tiêu hoá thức ăn cũng sẽ bị chấm dứt, tuy nhiên theo phân tích về kết cấu các thành phần và cấu trúc của quá trình lên men vi khuẩn và axit, người ta có thể xác định đúng thời điểm thức ăn được đưa vào, mà “chúng” lại đúng là loại thức ăn được đặt tại nhà hàng Triều Dũng Ký.
Nếu như kết quả của kỹ thuật này là không đủ gây sốc, vẫn còn nhiều các bằng chứng khác mà cảnh sát sau đó đã lấy từ quán ăn này ── tiền âm phủ, ngoài dấu vân tay trên tiền mà cảnh sát tìm được của ông chủ và nhân viên cung cấp thực phẩm ra thì cũng tìm thấy dấu vân tay của 2 trong số 4 tử thi, ngoài ra không một ai khác. Kết quả giải thích của các nhà khoa học và thực tế là không tương ứng, nếu không phải là cổ quái thì cũng không thể biện minh được.
Cũng có người mời thầy coi bói ở các vùng gần đó đến xem, thầy bói phát hiện rằng mặt tiền của nhà này quay về hướng đông bắc, khí xông vào quỷ môn quan, âm khí rất nặng, thời gian cái chết là xung sát, bốn linh hồn đã chết chưa hoàn toàn rời khỏi xác, vẫn nghĩ rằng mình vẫn còn tại nhân gian nên tiếp tục sống bình thường, đặt đồ ăn, ăn, chơi mạt chược, chỉ đến khi cảnh sát xông vào nhà, phá vỡ khí ở khu vực này, họ mới hoàn toàn thoát ly. Lý do thực sự cho cái chết của họ là do đốt than tạo ra khí CO, sau khi chơi mạt chược, trong khi ngủ bị ngộ độc mà chết. Trong các ghi chép lịch sử, vào mùa đông của khu phía bắc Tân Giới có mức nhiệt độ thấp nhất trong một số năm, nhiệt độ tối thiểu trung bình trong lịch sử giảm xuống còn 0-2 độ C.
Sự kiện này sau đó đã được các tờ báo lớn đưa tin, khi phương tiện truyền thông phỏng vấn phát ngôn viên cảnh sát, cảnh sát cũng đưa ra kết quả phân tích khoa học, dựa trên các kết quả này phương tiện truyền thông cũng có thể tự mình phân tích. Đây được coi là một sự kiện siêu nhiên kỳ bí, phía cảnh sát cũng không phủ nhận điều này, vì vậy sau khi báo cáo toàn bộ sự việc này, ngay cả chính phủ cũng ngầm thừa nhận. Và điều này đã trở thành sự kiện siêu nhiên đầu tiên mà chính phủ Hồng Kông không che giấu.
Theo NTDTV
My My biên dịch

Phim ngắn Sign – Tình yêu không lời !

Lưu ý ! Phim chống chỉ định cho những ai đang cô đơn và không kiên nhẫn !

Phim ngắn – Sign

Đoạn phim ngắn “Signs” kể về một chàng trai và một cô gái làm ở hai tòa nhà và vô tình thấy nhau qua cửa sổ. Họ không sử dụng Internet, điện thoại mà trao đổi với nhau qua những tờ giấy A4 và những nét chữ nghệch ngoạc nhưng rất chân thành. Bởi cuộc sống có vô vàn cách thể hiện tình yêu mà không cần phải nói thành lời và đôi khi bạn chỉ cần những dấu hiệu…

Duyên phận cũng vì thế mà tàn !

❝Trong biển người mênh mông… hai người xa lạ gặp gỡ, hiểu nhau rồi yêu nhau, đó chính là duyên phận. Duyên phận không phải là trời định mà do chính con người tạo ra. Nhưng cuộc đời có mấy ai biết được khi duyên phận đến phải nắm chặt và trân trọng nó đây?
Duyên phận cũng giống như tình yêu, cần phải được che chở, bảo vệ. Duyên phận không là thơ nhưng còn đẹp hơn thơ. Duyên phận không là rượu nhưng nồng hơn rượu. Duyên phận không phải là mãi mãi nên hãy biết trân trọng, đừng để đến khi mất đi mới cảm thấy hối tiếc…❞
✍ Mối lương duyên trời đánh – Hoa Thanh Thần ヅ

Bạn của tôi nói, tình yêu có bốn loại:
– Đúng lúc. Đúng người.
Thế thì quá viên mãn, miễn bàn!
– Sai lúc. Sai người.
Cũng không có gì để bàn tán.
– Đúng lúc. Sai người.
Đó là lúc lòng bạn trống trải, cô đơn và cần một người ở bên cạnh để sẻ chia. Bất cứ ai xuất hiện trong cuộc đời bạn lúc bấy giờ đều trở thành chiếc phao cứu sinh để bạn bám vào và bơi qua biển cả cô đơn. Tình yêu vẫn như ngọn lửa được nhóm lên, nhưng duy trì sức nóng của nó lại là chuyện khác. Khoảnh khắc người phù hợp nhất xuất hiện, bạn sẽ nhận ra mình đã lựa chọn vội vàng.
– Đúng người. Sai lúc.
Bạn biết đó là người bạn sẽ yêu thương hết mực. Bạn biết đó là hạnh phúc mà bạn đang mong chờ, khát khao. Bạn muốn ở cạnh họ mỗi ngày, muốn chăm sóc và hít hà mùi tóc của họ. Nhưng khi bạn gặp họ, mọi thứ đã muộn: họ đã có người yêu, có gia đình, hoặc đó là lúc họ muốn tập trung gây dựng sự nghiệp hơn là vun đắp cho tình yêu.
Duyên phận cũng từ đó mà tàn…

Sài Gòn tánh kỳ mà !

Lưu ý: Bài viết có tính chất gây thương nhớ Sài Gòn – cân nhắc trước khi đọc tiếp =.=

Ta nói những ngày còn ở Việt Nam , đi đâu đó thoáng nghe được bài “Quê Hương” của nhà thơ Đỗ Trung Quân không để ý và cũng không thấy xúc cảm lắm . Ấy vậy mà giờ đây mỗi lần nghe lại bài này , đâu đó trên khóe mắt hơi nhòe nhòe. Trải qua nhiều thứ, mọi vật và con người hoàn toàn khác nơi xứ lạ quê người mới thấm được câu hát ” Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn mãi thành người “. Hôm nay đọc được bài này hay hay, muốn chia sẽ cho mọi người . Thôi thì đọc lại cho đỡ nhớ quê chút ấy mà . Ngày xưa thì gọi là “Sài Gòn” còn bây giờ 2 tiếng thân thương ấy đổi thành “quê hương” mất rồi !

Chợ Bến Thành-biểu tượng của Sài Gòn qua bao thế hệ !

Một dạo, tôi quen một bà chị làm hướng dẫn viên du lịch người xứ nẫu (Bình Định) tên Hoa, chị nói :
-Lần đầu chị vô Sài Gòn thấy nhiều cái kì lắm em, như ở quê chị không ai ăn cơm tấm buổi sáng hết người ta ăn hủ tíu, bánh canh này kia à
Tôi: Vậy giờ chị ăn được chưa?
-Rồi em, tuần nào không ăn không chịu được. Chắc riết chị lây tánh kì của người Sài Gòn quá.
Dân xứ khác vô đây còn thấy người ở đây tánh kì thì đúng là quá thể mà =.=
Với kinh nghiệm làm trai Sài Gòn hai mươi mấy năm, thì tui thấy đất này đúng là tánh kì thiệt:
– Xứ gì mà chạy xe không gạt chống chân cho cá tánh mà chạy chưa hết 4 cái ngã tư không dưới chục người chạy theo (con/anh/em/bạn ơi gạt chống chân) là sao?
– Đi chưa hết một vòng chợ dã có them không biết bao nhiêu là người thân rồi (mua cho dì mớ hành, mua dùm ngoại miếng tàu hũ đi con…)
– Ngại nhất là buôn bán giá cả không rõ rang gì hết trơn cứ: “Con cho nhiêu cho” thiệt, nghe câu đó xong tự thấy mình mới là người được cho đó.
– Nhớ hồi mới được đạp xe đi học (đâu tầm lớp 6-7) cũng máu me đạp lên Q1 chơi mà ngặt nỗi không biết đường về, hồi đó còn ngu chưa biết tánh kì của dân Sài Gòn nên lần lữa mãi mới dám hỏi một chú:” Chú ơi cho con hỏi đường nào về Q12 chú” – “Ờ , Q12 hả chạy theo chú nè” chạy theo từ Q3 xuống tới Gò Vấp lúc “con biết dường rồi, con cám ơn chú” thì chú đó mới qua đường chạy hướng ngược lại đi mất tiêu.Ta nói người Sài Gòn tánh kì thiệt!
– Còn nữa ở đất này đi đâu cũng sẽ nghe câu “cà phê mậy, chiều đi cà phê, tối cà phê, mai cà phê” coi bộ thức uống duy nhất ở đây là cà phê không bằng, ấy vậy mà vô quán bạn thấy toàn kêu sinh tố , sữa tươi, đá chanh không hà. Đi cà phê như mật hiệu chung của dân Sài Gòn vậy đó, như lời cổ động tuyên truyền hội họp, bởi vậy mới sinh ra nguyên cái quảng trường chuyên dụng hội họp là “Cà phê bệt”
– Có thể bạn không để ý chứ Sài Gòn đáng được gọi là “dân chơi” lắm, thấy mấy thùng trà đá miễn phí không, không phải tất cả đều là của những người giàu có cả đâu trong số đó có những cái là của những dì bán nước, ngoại bán vé số, chú chạy xe ôm những người được xếp vào mức thu nhập thấp của xã hội. Họ dám bỏ một phần thu nhập ra để giúp đỡ người khác hàng ngày mà không cần ai biết, “dân chơi” vậy đó.
– Cái tánh kì của Sài Gòn nó hay lắm, nó tạo nên những chương trình ý nghĩa: Mùa hè xanh, Tiếp sức mùa thi, Ước mơ của Thuý, Quán cơm 2k…. như những cánh én bay đi từ mảnh đất này báo mùa xuân cho mọi miền.
– Sài Gòn này bé xíu mà người thì đông quá chừng vậy nên mệt lắm mỗi khi tan tầm nhích từng chút một tận hưởng đặc sản của Sài Gòn: kẹt xe, khỏi phải nói trình độ lái xe của dân ở đây vô cùng đặc sắc, hay đến nỗi ra đường toàn thấy du khách chụp ảnh tượng kẹt xe với niềm thích thú, hay xem việc băng qua đường là môn mạo hiểm đường phố vậy! Ủa, mà kẹt xe có gì liên quan tới tánh kì? Có chứ, bạn có thấy cảnh chú xe ôm chấp nhận bỏ cuốc chạy để đứng ra điều tiết giao thông chưa, hay cảnh các cô chú thím không quen biết chỉ đường chạy vô hẻm nhỏ để thoát khỏi chỗ kẹt, vậy đó việc đó không đủ gọi là kì sao.

.
.
.
.
Ngoài những điều thú vị trên Sài Gòn còn nổi tiếng với nhiều thứ không hay ho lắm , như những đặc khu nổi tiếng đâm chém (Xóm chiếu q4, Mả lạng Q1, Khu nhà kho q8) – những vụ cướp giật, chặt tay – thanh niên đi bão, tham gia cúp lư hương với tốc độ bàn thờ hằng đêm – khoảng cách giàu nghè o ngày càng xa.
Không phải ngẫu nhiên mà ai sống làm việc ở đất này một thời gian đều hãnh diện khi nhận mình là người Sài Gòn và Sài Gòn cũng chẳng bận tâm về việc bạn quê ở đâu mà vô đây nhận vậy đâu- Sài Gòn tánh kì mà.

Cái đáng sợ nhất trên đời này là gì ?

Có một người hỏi vị thiền sư: “Thưa thầy, trên đời cái đáng sợ nhất là gì ạ?”. Thiền sư nói: “Dục vọng”. Người kia vẻ mặt vẫn tràn đầy nghi hoặc, thiền sư nói: “Hãy nghe ta kể mấy câu chuyện sau nhé!”.

1. Câu chuyện thứ nhất: Vàng thật là đáng sợ.

Có một vị tăng nhân hoảng hốt sợ hãi chạy từ trong rừng cây ra, vừa đúng lúc gặp hai người bạn tốt đang đi tản bộ bên bìa rừng. Họ hỏi vị tăng nhân:
“Ông hoảng hốt như thế là vì cái gì vậy?”.
Vị tăng nhân nói: “Thật là đáng sợ quá, tôi đã đào thấy một đống vàng ở trong rừng”.
Hai người trong tâm không nhịn được liền nói: “Ông thật là một tên đại ngốc! Đào thấy vàng, một việc tốt như thế mà ông lại nói thật đáng sợ, thật sự tôi không thể hiểu nổi ông nữa!”.
Thế là họ lại hỏi vị tăng nhân kia: “Ông đào thấy vàng ở chỗ nào? Hãy nói cho chúng tôi biết đi!”
Vị tăng nhân nói: “Thứ lợi hại như thế, các ông không sợ sao? Nó sẽ ăn thịt người đấy!”
Hai người kia không cho rằng lời vị tăng nhân nói là đúng, liền đáp trả:“Chúng tôi không sợ! Ông hãy nói cho chúng tôi chỗ tìm ra nó đi!”.
Vị tăng nhân nói: “Bên dưới gốc cây đầu tiên ở phía tây của cánh rừng này”.
Hai người bạn lập tức đi tìm địa điểm đó, quả nhiên phát hiện ra đống vàng kia, một người nói với người còn lại: “Vị tăng nhân này thật là quá ngu xuẩn! Vàng là thứ mọi người đều khao khát vậy mà trong mắt ông ta nó lại trở thành thứ ăn thịt người”.
Người kia cũng gật đầu đồng ý. Thế là hai người họ thảo luận cách để đem số vàng này về, một người trong đó nói: “Ban ngày mà mang về thì rất không an toàn, hay là để ban đêm mang về sẽ đỡ nguy hiểm hơn một chút. Tôi sẽ ở đây trông chừng, anh đi lấy một chút đồ ăn đến đây, chúng ta sẽ ăn cơm tại đây, sau đó đợi đến lúc trời tối chúng ta sẽ mang vàng về”.
Người đàn ông kia bèn làm theo cách đó, người ở lại trông vàng nghĩ: “Giá như tất cả số vàng này đều là của mình thì tốt biết bao! Đợi khi anh ta quay lại, mình sẽ dùng gậy gỗ đánh chết anh ta, thì tất cả số vàng này là của mình rồi!”.
Người đàn ông về nhà lấy cơm cũng nghĩ: “Mình trở về sẽ ăn no trước, sau đó sẽ cho một ít độc dược vào phần cơm của anh ta, anh ta chết rồi thì tất cả số vàng đó sẽ là của mình!”
Kết quả đến lúc anh ta mang cơm trở lại rừng cây, người đàn ông kia từ phía sau tiến đến cầm cây gậy đánh chết anh ta và nói: “Bạn thân yêu của tôi, là vàng đã bức bách tôi làm thế”.
Sau đó, anh ta lấy phần cơm và bắt đầu ăn. Cũng chỉ một lát sau, anh ta cảm thấy rất khó chịu, trong bụng giống như có lửa đốt vậy, lúc đó anh ta mới biết mình bị trúng độc, lúc sắp chết anh ta đã thốt lên: “Lời tăng nhân nói quả là rất đúng!”
Điều này thực sự ứng với câu ngạn ngữ: “Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong!” (Người chết vì tiền, chim chết vì mồi!) đều là vì lòng tham gây họa, vì dục vọng mà đem bạn bè thân nhất của mình trở thành kẻ thù không đội trời chung.

2.Câu chuyện thứ hai: Người nông dân mua đất.

Có một người nông dân muốn mua một miếng đất, nghe nói ở một địa phương nọ có người muốn bán đất, anh ta liền quyết định đến đó hỏi thăm một chút. Kết quả là người có miếng đất kia bảo với anh ta rằng:“Anh chỉ cần đưa trước cho tôi một nghìn lượng bạc, tôi cho anh thời gian là một ngày, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, anh có thể bước chân vòng quanh được bao nhiêu mét đất, thì số đất ấy sẽ là của anh, thế nhưng nếu như anh không thể kịp quay trở lại nơi xuất phát ban đầu, thì một tấc đất anh cũng không có”.
Người nông dân kia thầm nghĩ: “Nếu như hôm nay mình vất vả một chút, bước đi nhiều một chút, chẳng phải là đi một vòng rất lớn thì số đất giành được cũng rất lớn sao? Vụ mua bán này xem ra thật là quá có lợi rồi!”
Thế là anh ta ký kết hợp đồng với người sở hữu mảnh đất đó. Ngay khi mặt trời vừa mới ló ra từ chân trời xa, anh ta đã mau chóng bước đi thật nhanh về phía trước, đến trưa rồi mà bước chân của anh ta vẫn không chịu dừng lại chút nào, cứ một mực bước về phía trước, trong lòng nghĩ: “Cố gắng nhẫn chịu một ngày, sau này sẽ được hưởng thụ những hồi báo mà sự vất vả của ngày hôm nay đem lại”.
Anh ta lại hướng về phía trước bước trên con đường đã rất xa rồi, khi mắt đã nhìn thấy mặt trời sắp xuống núi rồi mới bắt đầu quay trở lại, trong lòng vô cùng lo lắng, bởi vì nếu như không kịp quay trở về chỗ ban đầu mà nói, thì một tấc đất cũng không có được, thế là anh ta đi tắt về điểm xuất phát. Thế nhưng mà mặt trời đã như sắp hạ xuống rồi, anh ta đành phải liều mạng mà chạy thật nhanh, cuối cùng, chỉ còn hai bước nữa là về đến điểm xuất phát, nhưng anh ta đã kiệt sức mà gục ngã xuống chỗ đó.

Dục vọng của con người nằm giữa một cái hào rộng lớn, vĩnh viễn không cách nào vượt qua, bởi vì người tham lam vĩnh viễn không có chừng mực, không có bờ bến để dừng lại, vĩnh viễn cũng sẽ không thấy thỏa mãn, đây là chỗ thiếu sót đáng tiếc nhất trong tính cách của con người.

Câu chuyện thứ ba: Phật và ma quỷ.

Có một họa sĩ rất nổi tiếng, ông ta muốn vẽ tranh Phật và ma quỷ, nhưng mà ông ta không tìm thấy trong thực tế hình mẫu của hai nhân vật này. Trong đầu ông ta nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng ra hình dạng của Phật và ma quỷ, cho nên rất sốt ruột lo lắng.
Thế rồi có một cơ hội rất vô tình, anh ta đã đi chùa bái lễ, trong lúc đó đã vô tình phát hiện ra một vị hòa thượng, các loại khí chất trên thân thể vị hòa thượng kia đã hấp dẫn vị họa sĩ một cách sâu sắc, thế là anh ta liền đi tìm vị hòa thượng đó, nguyện ý trả cho vị hòa thượng này một số tiền lớn, với điều kiện là vị hòa thượng sẽ dành một ngày làm mẫu để họa sĩ kia vẽ. Sau này, tác phẩm của vị họa sĩ hoàn thành đã gây ra chấn động rất lớn tại địa phương. Họa sĩ nói: “Đó là bức tranh mà tôi hài lòng nhất, bởi vì vị hòa thượng làm mẫu cho tôi vẽ kia khiến tôi nghĩ rằng nhất định ông chính là một vị phật, những khí chất thanh tịnh và thư thái ông mang trên mình có thể gây cảm động đến mỗi người”.
Vị họa sĩ cuối cùng đã thực hiện lời hứa của mình, trả cho vị hòa thượng kia rất nhiều tiền. Cũng bởi vì bức tranh này, mọi người đã không gọi ông ta là họa sĩ nữa mà gọi là “Họa Thánh”. Một thời gian ngắn sau, họa sĩ chuẩn bị bắt tay vào vẽ ma quỷ, nhưng điều này lại trở thành một vấn đề khó khăn cho ông, đi đâu mà tìm được hình dáng của ma quỷ đây? Ông ta tìm hỏi qua rất nhiều địa phương, tìm rất nhiều người hung ác bên ngoài, nhưng không có ai thỏa mãn cả. Cuối cùng, ông ta tìm đến một nhà tù, vị họa sĩ cực kỳ vui mừng, bởi vì thực sự tìm một người giống ma quỷ quả là quá khó khăn. Thời điểm mà ông họa sĩ đối mặt với tên phạm nhân kia, tên phạm nhân đã ở ngay trước mặt ông ta mà khóc rống lên. Vị họa sĩ thấy vô cùng kỳ lạ, bèn hỏi tên phạm nhân kia có chuyện quan trọng gì vậy? Tên phạm nhân kia nói: “Tại sao ông lần trước vẽ Phật cũng tìm tôi mà lần này vẽ ma quỷ cũng lại tìm tôi?”.
Vị họa sĩ bị chấn động, ông nhìn tên phạm nhân một cách cẩn thận rồi nói: “Tại sao lại có thể thế được? Lúc tôi vẽ Phật tôi tìm người kia có khí chất phi phàm, còn ngươi thoạt nhìn đã thấy ngay là hình tượng ma quỷ rồi, tại sao lại là cùng một người được? Thật là quá kỳ lạ! Quả thực là khiến cho không ai có thể lý giải nổi”.
Tên phạm nhân kia đau buồn nói: “Chính là ông đã biến tôi từ Phật thành ma quỷ”. Vị họa sĩ nói: “Ngươi tại sao lại nói như thế? Ta không có làm gì ngươi cả”.
Tên phạm nhân nói: “Từ sau khi ông trả cho tôi tiền, tôi đã ăn tiêu đàng điếm, đi tìm mua vui, mặc sức tiêu xài. Sau này khi đã tiêu hết tiền, mà tôi lại quen với cuộc sống như vậy rồi, dục vọng đã khởi lên mà không thể vãn hồi được, thế là tôi đi cướp đoạt tiền của người khác, còn cả giết người nữa, chỉ cần có thể kiếm được tiền, việc xấu thế nào tôi cũng có thể làm, kết quả là trở thành như bộ dạng của ngày hôm nay”.
Vị họa sĩ nghe tên phạm nhân kia nói xong, vô cùng bùi ngùi, ông cảm thấy sợ hãi khi mà nhân tính chỉ vì dục vọng lại có thể chuyển biến nhanh đến như vậy, con người là yếu ớt như thế. Thế là ông đau đớn mà đem bút vẽ quẳng đi, từ đó về sau không bao giờ vẽ tranh nữa.

Con người một khi rơi vào cái bẫy “truy trục vật dục” (theo đuổi ham muốn hưởng thụ vật chất), cũng rất dễ dàng đánh mất phương hướng bản thân mình, muốn bứt phá ra là một việc vô cùng khó khăn, cho nên nhân tính là không thể ở cùng với tham niệm.

Vị thiền sư kể xong mấy câu chuyện, liền nhắm mắt lại không nói gì, nhưng người hỏi kia đã từ mấy câu chuyện mà có được giải đáp. Hóa ra cái đáng sợ nhất trên đời này chính là dục vọng của con người, dục vọng của con người càng nhiều, thì càng thấy chưa đủ, sẽ càng thấy không sung sướng vui vẻ và sẽ càng thấy phiền não. Cho nên vị thiền sư nói cho chúng ta biết:

Tiền như gông xiềng, tham lam là phần mộ, truy danh trục lợi cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng, chỉ có tẩy tịnh đi đủ loại dục vọng trong lòng, buông bỏ lòng tham, quay trở về với bản tính thật thà lương thiện, mới có thể khám phá ra rằng: “mọi vinh hoa phú quý trong thế gian này chỉ như mây khói thoảng qua, suy cho cùng chúng đều là những thứ vô thường”. Có như thế mới có thể tận hưởng được sự khoan khoái vui sướng vô tận của cuộc đời.
Theo NTDTV

Mai Trà biên dịch

Tất cả những vĩ nhân đều là những người bình thường

Người ta nói với tôi rằng : nếu một người sống mà không có ước mơ và khát vọng thì chẳng khác gì 1 cái cây và trên bước đường thành công không bao giờ có dấu chân của kẻ lười biếng. Chỉ khi nếm trải và vượt qua được thất bại thì bạn mới thành công như lời bài hát của bạn nhạc Bức Tường :” Đoạn đường nào trải bước trên hoa hồng , bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai…”.Vì vậy một người sẽ sống thế nào trong cuộc đời họ, thành công hay thất bại là điều không ai có thể lường trước được. Điển hình là các nhân vật nổi tiếng sau đây:

Năm 1889, Rudyard Kipling-nhà văn được giải Nobel Văn Học năm 1907, đã từng nhận một lá thư từ chối của hội đồng chấm thi San Francisco: “Tôi rất lấy làm tiếc, thưa ông Kipling, nhưng quả thực ông không biết cách sử dụng tiếng Anh.”

Một bức tranh của nhà văn Rudyard Kipling (1865-1936) do Sir Philip Burne Jones vẽ.

Winston Churchill từng thi rớt kỳ thi vào lớp 6. Ông trở thành Thủ tướng của nước Anh khi đã 62 tuổi, sau một đời chỉ toàn gặp thất bại. Sư đóng góp lớn nhất của ông là khi ông đã về hưu.

Cựu Thủ tướng Anh Winston Churchill

Albert Einstein đến 4 tuổi mới biết nói, và phải đến 7 tuổi mới biết đọc. Thầy giáo đã từng nhận xét về ông như sau: “Chậm phát triển, khó gần, luôn có những ước mơ ngớ ngẩn.” Ông từng bị đuổi học và bị từ chối nhận vào trường Bách Khoa Zurich.

Albert Einstein

Louis Pasteur chỉ là một sinh viên bình thường trong số những sinh viên chưa tốt nghiệp, từng xếp thứ hạng 15/22 ở môn Hóa.

Louis Pasteur

Tướng Douglas MacArthur đã từng bị từ chối gia nhập West Point không chỉ một mà đến hai lần. Đến lần thứ 3, ông mới được chấp nhận và đã lập nhiều chiến công ghi vào sử sách.

Tướng Douglas MacArthur

Khi từ chối ban nhạc rock The Beatles của Anh, người quản lý của hãng thu âm Decca đã nói rằng: “chúng tôi không thích thứ âm nhạc của họ. Mấy nhóm guitar như thế đã lỗi thời rồi.”

The Beatles

Năm 1954, Jimmy Denny, giám đốc của hãng Grand Ole Opry, đã sa thải Elvis Presley chỉ sau một buổi biểu diễn. Ông nói với Elvis Presley rằng: “Anh chẳng thể đi đến đâu được. Anh nên quay về lái xe tải thì hơn.”

Elvis Presley

Khi Alexander Graham Bell phát minh ra chiếc điện thoại đầu tiên vào năm 1876, nó đã không nhận được sự ủng hộ của mọi người. Tổng thống Rutherford Hayes nói: “Đây quả là một phát minh gây ngạc nhiên, nhưng liệu có ai muốn sử dụng nó không?”

Alexander Graham Bell

Trước khi phát minh ra bóng đèn tròn và rất nhiều thứ nữa, Thomas Edison đã được cô giáo cấp 1 nhận xét: “Em Thomas không có năng khiếu gì cả và sau này chỉ có thể chăn lợn”. Khi tiến hành hơn 2000 cuộc thử nghiệm bóng đèn tròn vẫn chưa thành công, một phóng viên trẻ hỏi về cảm giác của ông sau khi thất bại quá nhiều lần như vậy. Ông nói : “Tôi chưa bao giờ thấy mình thất bại, dù chỉ một lần. Tôi phát minh ra bóng đèn tròn. Quá trình phát minh này có tới 2000 bước.”

Thomas Edison

Sau nhiều năm thính lực bị giảm, đến năm 46 tuổi, nhà soạn nhạc người Đức Ludwig Van Beethoven hoàn toàn không thể nghe được. Bất chấp điều đó, ông vẫn viết được những tuyệt phẩm âm nhạc –gồm năm bản nhạc giao hưởng – vào những năm cuối đời của mình.

Ludwig Van Beethoven

Những tín đồ Cơ đốc giáo bị hành hạ, dè bỉu và vùi dập trong 300 năm, mãi cho tới ngày Cơ đốc giáo được công nhận và có được chỗ đứng vững chắc nhiều nghìn năm cho tới nay.

Tất cả những câu chuyện trên có thể nói với chúng ta điều gì?


Thất bại chính là cơ hội để khởi đầu lần nữa một cách hoàn hảo hơn. Với thời gian, ước muốn chân chính mạnh mẽ có thể đủ sức mài hòn đá thành viên ngọc tỏa sáng lung linh. Thời gian cũng sẽ chứng minh 1 người bình thường trong con mắt bao người có thể một ngày trở thành vĩ nhân. Và cũng chỉ có thời gian mới chứng minh cho những giá trị chân thật nhất. Xin bạn hãy đợi câu trả lời của thời gian.

Trước khi kết thúc bài viết nếu bạn vẫn còn dư thời gian xin hãy lắng nghe ca khúc này , hy vọng bạn sẽ có thêm năng lượng để chiến đấu tiếp với cuộc sống đầy rẫy những khó khăn đang chờ đợi ở phía trước: